Mỗi người chúng ta đều có tuổi thơ với những ngày hồn nhiên vui đùa cùng đám trẻ trong làng, cùng quậy phá cùng lớn lên. Chắc hẳn ai cũng tùng mong muốn được trở lại tuổi thơ, trở lại những tháng ngày hồn nhiên, ngây thơ ấy. Đến với Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ của tác giả Nguyễn Ngọc Thuần bạn không chỉ được trở lại tuổi thơ mà còn chiêm nghiệm được nhiều bài học đáng giá về cách yêu thương và giúp đỡ mọi người. Cuốn sách dành cho thiếu nhi nhưng lại mang đến những bài học sâu sắc dưới ngòi bút giản dị và mộc mạc . Hãy cùng Top1Book điểm qua một số nội dung trong Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ nhé.

Thông tin cơ bản về sách
- Thể loại: Truyện dài
- Tác giả: Nguyễn Ngọc Thuần
- Năm xuất bản: 03-2017
- Nhà xuất bản: Nhà xuất bản tuổi trẻ
- Giá bán: 55.000đ
Đối tượng đọc sách
Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ là cuốn dành cho thiếu nhi và cũng là những dòng kí ức của những người trưởng thành để cảm nhận được tuổi thơ đã qua của mình. Những dòng hồi ức lúc nhỏ, những hành động, cách cư xử mà chỉ trẻ con mới có thể nghĩ ra được, có lúc suy nghĩ của trẻ con lại đĩnh đạc như thế nhưng vẫn đúng chất ngây thơ. Sách đem lại cảm giác hứng thú cho người đọc không chỉ bởi những tình huống hài hước mà còn có những giây phút xúc động đến chạnh lòng. Tác giả xây dựng nhân vật đơn giản, mộc mạc gần gũi với miền quê Việt. Tác phẩm giúp chúng ta học được nhiều điều trong cuộc sống về tình yêu thương, cách đối nhân xử thế và giúp đỡ người khác.
Cuốn sách mang đến cho thiếu nhi biết cách yêu thương, giúp đỡ mọi người và hơn hết là sự vui đùa, hồn nhiên cũng không kém phần nghịch ngợm của trẻ con. Đối với người lớn lại mở ra một cánh cửa trở lại tuổi thơ, trở về những năm tháng vui đùa, không suy nghĩ, lo toan không chỉ vậy cuốn sách còn mang lại những bài học ý nghĩa đến chính bản thân chúng ta phải suy nghĩ.
Tóm tắt nội dung sách
Cuốn sách là câu chuyện đời thường xoay quanh cậu bé Trí Dũng, chỉ mới là một câu bé nhưng lại luôn thích những triết lý và vẫn luôn mượn lời của bố, mẹ: “Bố tôi thường nói…”,”Mẹ tôi thường nói…” để đưa ra những điều vô cùng hay ho và mình đã lưu lại và học thuộc.”Tôi vẫn nhớ lời bố nói, khi nhìn theo bóng một người mà ta không thể quên được, ta sẽ thấy nỗi nhớ của mình.””Tôi vẫn thường nhớ mẹ thường hay nói khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé lại với họ trong im lặng.””Bố tôi vẫn nói, khi một người yêu thương của ta ra đi, cũng giống như chúng ta cắt lìa một khoảng trời trong trái tim mình.
Đó là một khoảng trời rất rộng mà ta hít thở từng ngày.””Mẹ tôi vẫn hay nói, nỗi sợ lớn nhất của một người thầy thuốc là khi để mất một đứa trẻ. Người già có thể chết, nhưng trẻ em cần được sống và lớn lên.””Nhiều lần tôi đã hỏi bố, tại sao người ta không nhớ một bàn tay ai đó mà phải là khuôn mặt trước tiên. Bố bảo vì trên đó có đôi mắt. Chúng ta không thể nhìn ai đó mà không nhìn vào đôi mắt họ. Một đôi mắt sẽ cho ta biết họ yêu mến điều gì, và quan trọng hơn, họ hi sinh cho điều gì.”
“Trích dẫn của một độc giả trên Tiki”
Đúng như vậy cách suy nghĩ của cậu bé khiến người khác phải bật cười cho dù những lý lẽ ấy đôi phần ngây thơ nhưng ẩn sâu trong đó lại là một sự cảm nhận sâu sắc, một tấm lòng nhân ái biết yêu thương, an ủi và giúp đỡ người khác. Chỉ là một cậu bé 10 tuổi nhưng cậu biết yêu thương, cảm thấy hạnh phúc khi bản thân mình có đầy đủ cơ thể, bởi chính bản thân chúng ta đôi khi cảm thấy tự ti vì mình xấu, mình không đẹp phần này phần kia nhưng cậu bé lại biết hài lòng, hạnh phúc khi bản thân có một cơ thể đầy đủ. Không những vậy, cách cậu an ủi người khác đầy chân thành, dũng cảm giúp đỡ bạn bè dưới góc nhìn của một đứa trẻ khiến chúng ta suy nghĩ liệu rằng người lớn có được như vậy nữa không.

Tuy nhiên, sau cùng tác phẩm này có phong cách viết rất giản dị, ngôn ngữ đơn giản, nội dung xoay quanh các câu chuyện nhỏ nhặt hằng ngày mà trẻ em thôn quê quan tâm. Những buổi chiều tắm mưa rào, những buổi nghịch ngợm hái trộm xoài, cùng nhau đi chơi, đi học, cùng nhau lớn lên. Nhưng có một điều khiến mình day dứt không thôi đó là cái chết của đứa bé, mình không biết tại sao lại đưa cái sự tang thương đó vào một câu chuyện thiếu nhi nhưng chắc hẳn tác giả muốn chúng ta hiểu cuộc sống đôi lúc cũng có nhưng đau thương cần được mọi người vỗ về để nỗi buồn vơi đi ” Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn.”